Tôi là một người mẹ của hai đứa con, bé út vừa tròn 5 tháng và chị lớn đang học lớp 2. Có con nhỏ trong nhà, mọi thứ gần như đảo lộn. Từ sáng sớm đến tối khuya, tôi luôn bận rộn với việc cho con bú, thay tã, dỗ dành mỗi khi bé khóc. Con gái lớn, Linh, vốn là cô bé hoạt bát, dễ thương, nay thường bị tôi nhờ trông em. Nhưng có lẽ từ khi em trai ra đời, Linh đã cảm thấy một điều gì đó thay đổi, mà tôi – vì mải chăm lo cho con nhỏ – đã không nhận ra.
Những ngày qua, tôi thường xuyên nổi giận mỗi khi Linh làm em khóc. Có lần, Linh cố gắng dỗ em nhưng vì chưa biết cách, cô bé lại khiến em nhỏ khó chịu và bật khóc lớn hơn. Tôi đã quá sức chịu đựng với những cơn mệt mỏi nên không thể kiềm chế được mà buông lời trách mắng: “Có mỗi việc trông em mà con cũng không làm được. Em khóc là tại con đấy!” Những lời nói của tôi dường như vô tình cứa vào tâm hồn non nớt của Linh, khiến con bé ngày càng xa cách. Nhưng lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng mình quá mệt mỏi để có thể giải thích hay xoa dịu con.
Rồi một ngày, một sự việc kinh hoàng xảy ra mà đến giờ, tôi vẫn không thôi ân hận. Hôm đó, tôi phải ra ngoài mua một ít đồ dùng cho bé út. Trước khi đi, tôi để Linh ở nhà và dặn con trông em. Nồi cháo tôi nấu cho bé út đã gần sôi trên bếp, và tôi nghĩ mình sẽ về kịp trước khi cháo chín. Nhưng tôi đã sai.
Trong lúc trông em, có lẽ đã bị dồn nén bởi sự giận dữ và tổn thương. Linh bế em trai đến gần nồi cháo, vừa khóc vừa nói: “Tại m.à.y mà t.a.o phải khổ, cho m.à.y bỏng đi!” Cô bé nhỏ bé ấy, trong một phút mất kiểm soát, đã làm điều mà tôi không ngờ tới, n/h/ú//ng tay em trai vào nồi cháo nóng dù cho đứa nhỏ khóc thét đau đớn.
May mắn thay, một người hàng xóm nghe tiếng khóc thất thanh của em bé đã chạy sang kịp lúc. Nhờ họ, con trai tôi chỉ bị bỏng nhẹ và không nguy hiểm đến t/í/n/h m/ạ/ng. Lúc về nhà, tôi xem lại camera gia đình và cảnh tượng mọi thứ diễn ra trước mắt ã khiến tôi như gục ngã. Nhìn Linh sợ hãi và rụt rè, tôi nhận ra rằng con gái mình đã phải chịu đựng biết bao nhiêu cảm xúc tiêu cực, mà tôi – một người mẹ – lại là nguyên nhân chính.
Suốt thời gian qua, cả tôi và con đều kiệt sức, tôi nhận ra mình đã sai với con nhiều, ảnh: dSD
Tối hôm đó, khi ngồi bên cạnh Linh, tôi cố gắng nói chuyện với con. Nhưng Linh chỉ im lặng, ánh mắt đầy lo âu và hoảng sợ. Tôi hiểu rằng, ngoài việc chăm sóc em út, mình cần chữa lành vết thương trong lòng Linh. Tôi quyết định đưa con đi gặp chuyên gia tâm lý.
Qua buổi nói chuyện với chuyên gia tâm lý, tôi mới hiểu rõ hơn những gì Linh đã phải trải qua. Con cảm thấy mình bị bỏ rơi, không còn được mẹ yêu thương như trước. Từ một đứa trẻ từng được mẹ chăm sóc từng chút một, Linh bỗng nhiên bị yêu cầu trưởng thành, phải chia sẻ tình yêu thương mà trước đây chỉ mình con nhận được. Những lời trách mắng và áp lực phải “trông em” càng khiến con cảm thấy mình vô dụng và bị gạt ra ngoài.
Tôi nhận ra rằng, trong suốt thời gian qua, tôi đã vô tình quên mất vai trò của mình với Linh. Tôi đã đặt hết sự chú ý vào em nhỏ, mà không hiểu rằng Linh cũng cần được yêu thương, quan tâm và chăm sóc như trước đây. Sự ganh tỵ, tức giận và cảm giác bị bỏ rơi của Linh là điều dễ hiểu. Điều đó không phải lỗi của con, mà là lỗi của tôi – một người mẹ không đủ tinh tế để nhận ra những thay đổi trong tâm lý của con gái lớn.
Từ ngày đó, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi dành thời gian riêng cho Linh, chơi cùng con, lắng nghe những câu chuyện của con và giải thích với con về tình yêu của mẹ. Tôi nói với Linh rằng: “Mẹ yêu con và em giống nhau. Em còn nhỏ nên cần được chăm sóc nhiều hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ yêu em hơn con.” Những lời này dường như giúp Linh dần gỡ bỏ được những uất ức trong lòng.
Tôi cũng bắt đầu tạo điều kiện để Linh cảm thấy mình là một người chị lớn mạnh mẽ và đáng tin cậy. Tôi không còn giao cho con những nhiệm vụ nặng nề, mà thay vào đó, khen ngợi mỗi khi Linh giúp mẹ những việc nhỏ như lấy khăn, thay tã cho em. Sự khích lệ và khen ngợi giúp Linh cảm thấy mình có giá trị và được công nhận.
Với sự hỗ trợ từ chuyên gia tâm lý và sự thay đổi trong cách làm mẹ, tôi nhận thấy Linh dần trở lại là cô bé vui vẻ, giàu tình cảm ngày nào. Em bé út cũng trở nên gắn bó hơn với chị, và tôi biết rằng, sự thay đổi này là bước đầu để hàn gắn tình cảm gia đình.
Từ câu chuyện của mình, tôi muốn gửi gắm lời khuyên chân thành đến các bà mẹ có hai con: Đừng vì chăm sóc em nhỏ mà quên đi con lớn. Trẻ em ở bất kỳ độ tuổi nào cũng cần được yêu thương và quan tâm. Việc gia đình có thêm thành viên mới không chỉ là thay đổi lớn với bố mẹ, mà còn là thử thách với trẻ lớn khi phải học cách chia sẻ tình yêu thương.
– Dành thời gian riêng cho con lớn: Hãy tạo những khoảnh khắc mà chỉ có mẹ và con lớn, để trẻ cảm thấy mình vẫn có một vị trí đặc biệt trong lòng mẹ.
– Lắng nghe và đồng cảm: Trẻ lớn có thể cảm thấy ganh tỵ hoặc buồn bã khi thấy mẹ chú ý đến em nhỏ. Thay vì trách mắng, hãy lắng nghe và chia sẻ cảm xúc với con.
– Khuyến khích sự gắn kết: Tạo cơ hội để trẻ lớn chăm sóc em nhỏ một cách vui vẻ và nhẹ nhàng, như hát ru hoặc chơi với em, thay vì giao trách nhiệm nặng nề.
– Khen ngợi và động viên: Mỗi lời khen sẽ giúp con lớn tự tin và cảm thấy mình có vai trò quan trọng trong gia đình.
Sinh con thứ hai là một hành trình mới mẻ nhưng cũng đầy thách thức. Hãy yêu thương cả hai con một cách công bằng và tinh tế, để tình cảm gia đình luôn là nền tảng vững chắc giúp con trẻ phát triển một cách khỏe mạnh và hạnh phúc.
Nguồn : https://www.webtretho.com/p/be-8-tuoi-ra-tay-voi-em-5-thang-khi-me-vua-buoc-ra-khoi-cua-canh-tuong-dau-long-canh-bao-nguoi-lon