Trong nhiều trường hợp, vì tuổi còn nhỏ, khả năng diễn đạt hạn chế, trẻ sẽ chọn cách khác để thể hiện những suy nghĩ thực sự bên trong mình. Một trong số những phương pháp được trẻ sử dụng thường xuyên nhất chính là vẽ và tô màu. Vì hội họa là môn nghệ thuật về thị giác nên thông qua màu sắc và hình khối, trẻ có thể thể hiện được những cảm xúc khác nhau của mình, bất chấp việc không phải lúc nào người lớn cũng hiểu hết.
Thiến Thiến – con gái 7 tuổi của cô Lý có tính cách khá hướng nội, không thích tiếp xúc với người lạ. Tuy nhiên, Thiến Thiến đặc biệt thích vẽ, từ phong cảnh cho đến bất kỳ thứ gì cô bé nhìn thấy. Thấy vậy, cô Lý đã đăng ký cho con gái mình một lớp học vẽ. Nhờ tham gia lớp học, kỹ năng vẽ tranh của Thiến Thiến đã được cải thiện rất nhiều. Thậm chí những bức vẽ của cô bé còn được giáo viên mang đi dự thi và giành nhiều giải thưởng.
Cách đây một thời gian, cô Lý phát hiện con gái mình thường vẽ rắn, đủ các loại rắc khác nhau. Nhưng tổng thể bức tranh khá u ám, thường dùng tông màu tối, xung quanh con rắn còn có những con vật khác vây quanh.
Nghĩ rằng đó là kỹ thuật vẽ mới mà Thiến Thiến học được ở lớp nên cô Lý không quá để tâm. Một bức tranh vẽ rắn trong số đó còn đoạt giải khiến cô Lý càng thêm vui mừng.
Tình cờ một ngày nọ, một người bạn của cô Lý là cô giáo khoa tâm lý đến thăm nhà cô và nhìn thấy bức tranh đoạt giải của Thiến Thiến. Cô Lý tự hào khoe tài hội họa của con gái nhưng người bạn nghe xong lại tái hết mặt. Người này vội vàng nói với cô Lý: “Có khả năng ở trường Thiến Thiến đã gặp phải một vài tổn thương. Cậu nên cho con bé đi gặp bác sĩ tâm lý và gọi cảnh sát đi”.
Cô Lý vô cùng ngạc nhiên trước những gì người bạn nói. Trong lúc bối rối, cô thực sự đã đưa Thiến Thiến đến bệnh viện để gặp bác sĩ tâm lý. Dưới sự dẫn dắt của bác sĩ, Thiến Thiến đã tiết lộ sự thật rằng cô bé từng bị bắt nạt ở trường trong một thời gian dài. Vì sợ hãi, Thiến Thiến đã không nói với cha mẹ mình, và chỉ có thể bày tỏ sự bất an, căng thẳng của mình qua các bức tranh.
Trên thực tế, trẻ em tuy còn nhỏ nhưng có thể bày tỏ tâm tư của mình thông qua hội họa, dùng hội họa để nói lên suy nghĩ của mình với cha mẹ.
1. Tranh có thể thể hiện cảm xúc của trẻ
Cảm xúc của người lớn có thể được thể hiện qua ngôn ngữ cơ thể, còn ở trẻ nhỏ, kỹ năng này chưa được hoàn thiện, do vậy chúng chỉ có thể dùng các hình khối và màu sắc để diễn đạt. Nếu đứa trẻ có tâm trạng không tốt, những bức tranh của chúng cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng đó và trở nên rất lộn xộn. Nếu tâm hồn trẻ thấy vui vẻ, chúng sẽ thường sử dụng màu sắc tươi sáng để thể hiện niềm vui của chúng khi vẽ tranh.
2. Màu sắc của tranh thể hiện tính cách của trẻ
Chúng ta đều biết rằng màu sắc có thể phản ánh tính cách của con người. Thông qua màu sắc mà một người thích, chúng ta có thể suy luận phần nào về tính cách của người đó. Trên thực tế, điều này cũng có thể áp dụng với trẻ em.
Nếu một đứa trẻ thích sử dụng màu đỏ khi vẽ, điều này chứng tỏ đứa trẻ đó là một người vui vẻ, nhiệt tình. Nếu trẻ thường sử dụng màu đen và xám khi vẽ thì chắc hẳn trong lòng trẻ đang có những lo lắng, thậm chí thất vọng nhất định. Tất nhiên, những màu sắc khác nhau cũng đại diện cho những tính cách khác nhau của trẻ.
3. Các đồ vật được vẽ thể hiện suy nghĩ bên trong của trẻ
Suy nghĩ của trẻ em rất trong sáng, và chúng sẽ vẽ bất cứ điều gì chúng nghĩ trong lòng. Nếu trẻ có người mình thích, thì trẻ sẽ thể hiện cảm xúc này thông qua tranh vẽ, và hầu hết đồ vật trong tranh đều là hình dáng của người trẻ thích.
Nếu trẻ muốn thứ gì mà không có được, chúng cũng sẽ vẽ ra những thứ không có được đó. Trong những bức tranh này, điều ẩn chứa là những suy nghĩ mà trẻ em không thể và không dám bày tỏ.
Những bức tranh của trẻ có thể nói với cha mẹ rất nhiều điều, bao gồm cả nội tâm, tâm trạng cũng như trạng thái hiện tại của trẻ. Chúng đang cố gắng giao tiếp với thế giới theo cách riêng của chúng, vậy nên cha mẹ hãy thật lưu tâm để có thể thấu hiểu con cái hơn, tránh trường hợp đáng tiếc xảy ra nhé.
Xem thêm: Bé gái 3 tuổi nhiều lần nói “trong bụng con có em bé”: Sự thật khiến bố mẹ tá hỏa
Hàng ngày con tự tha thẩn chơi một mình còn vợ chồng tôi quản lý một siêu thị mini của gia đình ở ngay gần đó. Không có nhiều thời gian chơi cùng con nhưng lúc nào tôi cũng để mắt đến bé xem ăn gì, chơi gì. Vậy mà chả hiểu sao lại xảy ra chuyện kì lạ thế này.
Chuyện bắt đầu từ khoảng 2 tuần trước, con gái ôm bụng đến trước mặt tôi rồi nói:
– Mẹ ơi, trong bụng con có em bé này.
Lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ con đang chơi nên tôi đưa tay xoa bụng con rồi nói:
– Ừ, em bé ơi ngoan nhé.
Sau đó tôi mải làm việc của mình rồi cũng không chú ý nữa. Vậy nhưng không chỉ một lần mà những ngày sau đó, con gái liên tục đứng trước mặt bố mẹ, chỉ tay vào bụng và nói:
– Trong bụng con có em bé này, nó đang lớn dần.
Lúc này, vợ chồng tôi không còn coi đó là chuyện bình thường nữa mà bảo nhau hỏi han con kĩ hơn sau đó đưa bé ra phòng khám gần nhà để siêu âm.
Kể rõ bệnh tình với bác sĩ và làm thêm các bước kiểm tra, chúng tôi nhận được kết quả con gái hoàn toàn bình thường. Trong bụng con cũng không có bất kì vật lạ gì cả. Vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhõm vì ít ra con cũng an toàn.
Tôi xin gặp riêng bác sĩ để nói chuyện về trường hợp con bé nhà tôi thì may mắn gặp được bác sĩ có tâm huyết với trẻ em nên mới tìm được ra nguyên nhân của vấn đề. Sau khi nghe tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện với sự lo lắng thì bác sĩ đã nói như sau:
– Thông thường, ở độ tuổi lên 3, trẻ không nói dối, cũng càng không nói những điều một cách vô lý. Khi bé đã nói là ‘trong bụng có em bé’ mà siêu âm lại không thấy gì thì khả nâng bé đã liên tưởng điều đó qua 1 hành đồng hoặc hình ảnh thực tế nào đó đã từng được chứng kiến. Bố mẹ nên theo dõi con thêm để biết chính xác bé dựa vào đâu mà liên tục khẳng định điều đó.
Tôi về bàn bạc với chồng và chúng tôi càng hoang mang không hiểu con đã chứng kiến điều gì mà lại có suy nghĩ trong bụng mình có em bé, thậm chí 2 vợ chồng tôi còn tự kiểm soát lại những lần ‘thân mật’ với nhau cũng đều hết sức kín đáo hoàn toàn không để ảnh hưởng gì đến con cả!
Những ngày sau đó, có hỏi thế nào con tôi vẫn trả lời rằng trong bụng nó có em bé mà không giải thích rằng tại sao con lại nói như vậy. Điều đó khiến chúng tôi bất lực nhưng nghĩ cũng không thể bỏ qua được bởi biết đâu bé đang gặp vấn đề gì.
Tìm hiểu chán chê không được, vậy nhưng trong một lần vô tình mà tôi lại phát hiện ra sự thật. Khi thấy con gái đang ngồi xem phim hoạt hình, tôi đi ngang qua thì thấy tiếng trong bộ phim vọng ra có hai từ “em bé”. Tôi chợt dừng lại, ghé mắt vào xem con đang coi phim hoạt hình gì thì mới tá hóa. Nguồn cơn của câu chuyện nó bắt nguồn từ đó.
Tôi hỏi con gái:
– Ủa, thế bữa giờ con nói trong bụng con có em bé là do con học theo chương trình này đó hả.
– Dạ, bạn ấy luôn khoe rằng trong bụng mẹ bạn ấy có em bé. Con cũng muốn có em bé giống mẹ bạn ấy.
Vợ chồng tôi nhìn nhau cười muốn nổ bụng vì sự ngây thơ của con gái và cũng là vì sự thật được tìm ra sau bao nhiêu ngày tò mò.
Mặc dù cuối cùng tôi đã tìm ra nguyên nhân và biết con vẫn an toàn nhưng sau sự việc này tôi cũng suy nghĩ rất nhiều về quá trình nuôi dạy 1 đứa trẻ không hề đơn giản, đặc biệt như hiện nay, có không ít trường hợp trẻ em bắt chước các nhân vật trong phim hoạt hình.
Những tình huống đơn giản thường không nguy hại gì cho bé nhưng cũng có trường hợp dẫn đến một số tình huống nguy hiểm phải đi bệnh viện cấp cứu. Theo các chuyên gia, bắt chước vốn dĩ là hành vi bản năng của mọi đứa trẻ. Thế nhưng là cha mẹ, chúng ta cần phải hướng dẫn cho con phân biệt đúng sai. Việc gì có thể bắt chước được và việc gì không thể bắt chước được.
Mỗi khi con xem phim hoạt hình hay tivi, cha mẹ nên nói cho trẻ biết rằng những hành động của nhân vật trên phim đều là giả và con tuyệt đối không được phép bắt chước. Đặc biệt, những nhân vật hư cấu như siêu nhân, phù thủy, người nhện,… đều không có thật.
Ảnh minh họa
Vì thế, mọi hành động như bay từ chiếc ghế này sang chiếc ghế khác, đu dây lên cao, cưỡi chổi phi từ trên cao xuống,… trẻ đều không được làm theo vì nó sẽ dẫn đến bị chấn thương như gãy chân, gãy tay, gãy cổ, đập đầu,…
Bên cạnh đó, cha mẹ cũng nên dành nhiều thời gian cho con cái hơn. Chỉ cần 30 phút mỗi ngày được ở bên cạnh bố mẹ cũng đã đủ làm trẻ hạnh phúc. Tuy nhiên, điều quan trọng đây phải là 30 phút chất lượng. Nghĩa là cha mẹ sẽ buông bỏ hết công việc, điện thoại chỉ để lắng nghe và trò chuyện cùng con, cùng con đi dạo, chơi cùng với con.
Và các bậc phụ huynh cần nhớ rằng tiền bạc vất chất không giúp con bạn nên người, mà chỉ có sự giáo dục của cha mẹ mới tạo nên sự trưởng thành của con cái.
Nguồn: https://www.webtretho.com/f/chuyen-gia-dinh/be-gai-3-tuoi-nhieu-lan-noi-trong-bung-con-co-em-be-su-that-khien-bo-me-ta-hoa
Nguồn: https://thethaovanhoa.vn/con-gai-7-tuoi-me-ve-ran-con-doat-ca-giai-thuong-bo-me-tu-hao-nhung-co-giao-xem-xong-lap-tuc-cau-may-bao-canh-sat-di-20230420213447702.htm