Tả Thanh Oai, một vùng quê ngoại thành Hà Nội, nơi những con đường đất đỏ bụi mù ngày nắng và lầy lội ngày mưa. Anh Quý, một người lái xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân đến Hạ Long. Gia đình năm người của anh, vợ hiền, hai cô con gái nhỏ lanh lợi và cậu con trai cả Minh vừa thi xong kỳ thi THPT, đã háo hức cả tháng trời khi nghe bố nói sẽ cho cả nhà đi biển. “Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!” – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi.
Minh, cậu con trai 18 tuổi, cao lớn, hay cười, là niềm tự hào của anh Quý. Cậu vừa hoàn thành kỳ thi với tâm trạng nhẹ nhõm, dù kết quả chưa biết thế nào. Chuyến đi này, với Minh, là phần thưởng xứng đáng sau những tháng ngày cắm đầu học hành. Hai cô em gái, Lan 12 tuổi và Hoa 8 tuổi, thì cứ tíu tít kể về những bức ảnh Vịnh Hạ Long chúng thấy trên mạng, nào là hang động, nào là nước xanh như ngọc. Chị Hiền, vợ anh Quý, lặng lẽ chuẩn bị đồ đạc, từ áo tắm đến bánh kẹo cho lũ trẻ, ánh mắt chị dịu dàng nhưng không giấu được sự hồi hộp. Lần đầu tiên cả nhà đi xa, lần đầu tiên được thấy biển, thấy vịnh.
Sáng sớm, cả nhà dậy từ 4 giờ sáng, lỉnh kỉnh balo, túi xách, lên xe khách từ Hà Nội đi Hạ Long. Anh Quý, vốn quen lái xe, ngồi hàng ghế đầu, thi thoảng quay lại trêu hai cô con gái đang hát nghêu ngao. Minh thì dán mắt vào điện thoại, lướt hình ảnh những con thuyền lướt trên mặt nước lấp lánh của Vịnh. “Bố ơi, lát nữa mình thuê thuyền đi vòng Vịnh nhé!” – Minh reo lên, và anh Quý gật đầu, miệng cười tươi.
Đến Hạ Long, trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Cả nhà đứng trên bến cảng, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của những ngọn núi đá vôi trồi lên giữa biển, như những bức tranh thủy mặc sống động. Họ thuê một chiếc thuyền gỗ nhỏ, cùng vài gia đình khác, bắt đầu hành trình khám phá Vịnh. Tiếng sóng vỗ nhẹ, tiếng cười đùa của lũ trẻ hòa vào tiếng gió. Anh Quý nắm tay chị Hiền, chỉ vào một hòn đảo nhỏ xa xa: “Sau này nghỉ hưu, anh đưa em ra đây ở, được không?” Chị Hiền cười, khẽ đánh yêu vào vai chồng.
Nhưng trời không chiều lòng người. Chỉ hai tiếng sau, mây đen kéo đến, gió bắt đầu rít mạnh. Người lái thuyền, một ông lão dày dạn kinh nghiệm, nhíu mày nhìn trời: “Chắc có giông, mọi người mặc áo phao vào, cẩn thận!” Cả nhà anh Quý vội vã làm theo, nhưng không ai nghĩ cơn giông ấy lại đến nhanh và dữ dội đến thế. Sóng bắt đầu đánh mạnh, thuyền chao đảo như chiếc lá giữa dòng nước xiết. Lan và Hoa ôm chặt lấy mẹ, còn Minh nắm lấy tay bố, cố giữ bình tĩnh. Anh Quý hét lên trong tiếng gió: “Cứ bình tĩnh, ôm chặt vào nhau!”
Rồi, một con sóng lớn ập đến. Thuyền lật úp. Tiếng hét thất thanh vang lên, hòa lẫn vào tiếng sóng gào thét. Nước biển lạnh buốt nuốt chửng mọi thứ. Minh chỉ kịp bám vào một mảnh gỗ trôi nổi, đầu óc quay cuồng. Cậu gọi bố, gọi mẹ, gọi em, nhưng chỉ có tiếng gió và sóng trả lời. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không biết mình đã trôi đi đâu, chỉ cố bám chặt, hơi thở đứt quãng.
Khi Minh mở mắt, cậu thấy mình nằm trên một chiếc thuyền cứu hộ, xung quanh là những khuôn mặt xa lạ. Một người đàn ông mặc áo cứu sinh vỗ vai cậu: “May quá, cậu ổn rồi. Cố lên!” Minh hoảng loạn ngồi dậy, nhìn quanh. “Gia đình tôi đâu? Bố mẹ tôi, em tôi đâu?” Người đàn ông cúi đầu, không trả lời. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Minh. Cậu gào lên, nhưng chỉ có tiếng sóng vẫn đều đều vỗ vào mạn thuyền.
Cơn bão đã cướp đi tất cả. Anh Quý, chị Hiền, Lan và Hoa – cả gia đình năm người giờ chỉ còn Minh. Cậu được đưa về đất liền, ngồi thẫn thờ trên bến cảng, ánh mắt trống rỗng nhìn ra Vịnh. Nơi ấy, chỉ vài giờ trước, cả nhà còn cười nói, chụp ảnh, mơ về những ngày tươi đẹp. Giờ đây, Vịnh Hạ Long trong mắt Minh không còn là bức tranh thủy mặc, mà là một cơn ác mộng xanh thẳm, nuốt chửng những người cậu yêu thương nhất.
Ngày trở về Tả Thanh Oai, Minh bước đi trên con đường đất quen thuộc, nhưng giờ đây nó lạnh lẽo lạ lùng. Ngôi nhà nhỏ, nơi từng rộn ràng tiếng cười, giờ im lìm như một nấm mồ. Minh ngồi trước bàn thờ mới lập, bốn di ảnh của bố, mẹ và hai em nhìn cậu, như muốn nói điều gì. Cậu nắm chặt tờ giấy thông báo trúng tuyển đại học vừa nhận được hôm qua – ước mơ của cả gia đình. Nhưng giờ đây, niềm vui ấy chẳng còn ý nghĩa.
Đêm ấy, Minh nằm trên chiếc giường cũ, nghe tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Cậu nhớ lại lời bố từng nói: “Con phải mạnh mẽ, Minh ạ. Dù có chuyện gì, con cũng phải sống, sống tốt.” Minh nắm chặt tay, nước mắt lăn dài. Cậu biết, từ nay, cậu phải sống không chỉ cho mình, mà còn cho cả những giấc mơ dang dở của bố, mẹ, và hai em.
Hạ Long, nơi từng là giấc mơ, giờ là nỗi đau. Nhưng Minh tin, đâu đó dưới làn nước sâu thẳm, gia đình cậu vẫn đang dõi theo, chờ cậu đứng lên, bước tiếp.