Mẹ ơi, con không biết bắt đầu từ đâu vì tim con như bị bóp nghẹn mỗi khi nhớ lại. Con viết những dòng này trong đêm, khi cả nhà đã ngủ và con cố kìm tiếng thở để không bị nghe thấy. Con sợ, con mệt, con không còn nơi nào để trút nỗi lòng ngoài lá thư này gửi mẹ.
Dì ghẻ không cho con uống nước khi con khát. Sáng nào con cũng bị bắt phải nói với bố rằng “con đã ăn rồi” dù con chưa được ăn gì. Con đành nuốt cơn đói, ôm bụng đi học trong tiếng ồn ào của lớp học mà lòng trống rỗng. Mẹ ơi, con từng nghĩ có lẽ dì chỉ nghiêm khắc, nhưng sự nghiêm khắc ấy đã vượt qua cả sức chịu đựng của con.
Có một đêm… mẹ ơi, con chứng kiến một chuyện kinh khủng mà dì bắt con phải giữ im lặng. Con không dám kể chi tiết ở đây vì con sợ, vì con không muốn lời nói của mình làm bố hoảng sợ hơn nữa. Nhưng con cần mẹ biết: chuyện đó làm con và em con hoảng loạn, con thấy em sợ hãi, thấy mình bị dồn vào góc tối không lối thoát. Dì dặn con “không được kể với bố” — nhưng con không thể giữ mãi nỗi ám ảnh này trong lòng.
Mẹ à, con viết không phải để làm bố buồn, không phải để gây chuyện. Con chỉ cần một người mẹ nghe con. Con cần mẹ hiểu rằng con và em đang bị tổn thương — cả về thể xác lẫn tinh thần. Con cần được uống nước khi khát, ăn đủ bữa, có chỗ ngủ an toàn và được phép khóc khi con sợ. Con cần một người lớn thật sự lắng nghe và hành động.
Nếu mẹ đọc được, xin mẹ đừng giận con vì đã giấu. Con không biết phải làm thế nào để bảo vệ em và bản thân mà không làm mọi chuyện tệ hơn. Con chỉ tin mẹ — mẹ luôn là người con có thể đến và trút hết nỗi buồn.
Con mong mẹ có thể đến nhà ngay, ôm con và em, nghe con kể mọi chuyện. Nếu mẹ không thể đến ngay, xin mẹ cho con biết mẹ sẽ làm gì — gọi ai, đến đâu — để con còn một chút hy vọng. Con cần mẹ bảo vệ con. Xin mẹ đừng để con và em tiếp tục sống trong sợ hãi.
Con yêu mẹ.
Con của mẹ.