Ông Tùng, 53 tuổi, từng có một gia đình hạnh phúc. Nhưng tai nạn năm đó đã cướp đi cả vợ lẫn đứa con trai mới hai tuổi. Căn nhà trống, bữa cơm lạnh, nỗi cô đơn cứ lặng lẽ bào mòn ông qua từng năm tháng.
Ông sống lặng lẽ, ngày đi làm, tối về uống vài chén rượu, nói chuyện với tấm ảnh nhỏ trên bàn thờ như một thói quen.
Một buổi chiều đầu hạ, ông sang nhà người bạn thân – ông Dũng – để phụ sửa lại mái hiên. Ở đó, ông gặp My, cô con gái út của bạn, mới 20 tuổi, đang học năm hai đại học.
Cô gái ấy trẻ trung, hồn nhiên, nụ cười rạng rỡ như nắng mới. Giọng nói trong veo ấy khiến người đàn ông từng trải bất giác mềm lòng.
Từ những câu nói vu vơ bên bàn trà, những bữa cơm thân mật, cho đến những buổi chiều My phụ ông sơn tường, họ dần nhận ra một thứ gì đó đang len lỏi trong tim mình – lạ lẫm nhưng không thể chối bỏ.
Ông Tùng cố tránh, vì biết rõ mình và cô như hai thế giới. Nhưng càng cố quên, ông càng nhớ.
My cũng vậy. Cô thấy ở ông một sự bình yên, một bờ vai vững chãi – điều mà những chàng trai cùng tuổi không có.
Mối tình ấy âm thầm nảy nở trong bóng tối. Họ giấu mọi người, giấu cả chính mình, chỉ dám gặp nhau trong những buổi chiều My về quê, bên gốc khế sau nhà, nơi chẳng ai nhìn thấy.
Hai năm trôi qua, tình yêu vụng trộm ấy kết thành một sinh linh nhỏ bé. Khi My run rẩy báo tin, ông Tùng sững sờ, còn ông Dũng thì nổi giận đến run người.
“Mày là bạn tao… mà lại đi với con gái tao à?”
Cả nhà náo loạn, nước mắt, tiếng chửi rủa, lời cầu xin. Nhưng My vẫn kiên quyết giữ con:
“Con yêu anh ấy thật lòng, con không bỏ con đâu.”
Trước áp lực của dư luận và đứa trẻ đang lớn dần, gia đình đành để hai người cưới nhau. Đám cưới diễn ra trong im lặng. Không trống, không nhạc, chỉ có ánh mắt dè bỉu và những tiếng thì thầm phía sau lưng.
Rồi cũng đến ngày My sinh con. Một bé trai kháu khỉnh, nặng hơn ba ký. Ai cũng bảo nó giống ông Tùng như đúc — từ đôi mắt sâu đến vầng trán cao.
Nhưng khi y tá đặt đứa bé lên ngực mẹ, ông Tùng đứng lặng, đôi mắt mở to, bàn tay run rẩy.
Trên vai trái đứa trẻ có một vết bớt tròn màu nâu, y hệt vết bớt của đứa con trai ông đã mất hai mươi mấy năm trước.
Ông tiến lại gần, chạm khẽ vào vết bớt ấy, nước mắt rơi lã chã. Giọng ông nghẹn lại:
“Bình… con là Bình của cha phải không?”
Không ai nói gì. Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Chỉ có tiếng nấc của ông già đang ôm đứa bé vào lòng, run rẩy như ôm lại một mảnh linh hồn cũ.
Từ ngày đó, người ta thấy ông Tùng thay đổi. Ông cười nhiều hơn, chăm con, chăm vợ trẻ tận tụy. Còn My, mỗi lần nhìn chồng ru con ngủ, cô lại thấy ánh mắt ông xa xăm — nửa vui, nửa buồn, như đang nói chuyện với ai đó ở một thế giới khác.
Có lẽ, tình yêu giữa họ là sai – theo lẽ đời.
Nhưng giữa sai và đúng, đôi khi còn có cả định mệnh.
Và biết đâu, đứa bé ấy chính là món quà mà ông trời gửi trả – để bù đắp cho một kiếp người cô độc.