

Nhìn bác giúp việc từ trong căn nhà bề thế bước ra mở cổng, tôi choáng váng, không dám tin vào mắt mình.
Cánh cổng sắt lớn sơn màu vàng đồng, chạm khắc hoa văn tinh xảo, từ xa đã toát lên vẻ sang trọng của một gia đình giàu có. Đằng sau cánh cổng là một căn biệt thự nguy nga với tường sơn màu trắng tinh, mái ngói đỏ rực rỡ giữa vùng quê yên bình.
Tôi cứ ngỡ mình đến nhầm địa chỉ, nhưng khi bác bước ra tươi cười, tôi hiểu rằng đây chính là nhà bác – người mà bấy lâu nay tôi vẫn nghĩ là sống cuộc đời giản dị, vất vả.
Một năm qua trôi qua với bao khó khăn và thử thách, tôi luôn biết ơn vì có bác bên cạnh âm thầm gánh vác giúp gia đình mình. Bác không chỉ là người giúp việc mà còn là chỗ dựa tinh thần to lớn. Thời gian ấy, con gái nhỏ của tôi thường xuyên ốm đau, nhập viện liên tục. Tôi cũng vừa trải qua cuộc phẫu thuật khối u, sức khỏe suy giảm đáng kể, trong khi chồng thì bận rộn đi làm xa, ít khi có mặt ở nhà.
Khi cô em cùng cơ quan kể rằng bác họ của cô ấy đã làm giúp việc hơn một năm, nhưng giờ con gái lớn rồi, không cần người giúp nữa, tôi mừng rỡ như bắt được vàng.
Tôi vội vàng xin số bác và gọi điện để nhờ bác đến giúp. Ngày bác đến nhà tôi, tôi cảm nhận ngay sự tận tâm, chu đáo của bác. Bác không chỉ giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn mà còn chăm sóc con gái tôi như cháu ruột. Những đêm con bé sốt cao, tôi kiệt sức ngủ thiếp đi, bác thức trắng để trông chừng. Khi tôi đau ốm, bác lặn lội ra tiệm thuốc, nấu từng bát cháo nóng hổi, nhẹ nhàng chăm lo như một người mẹ thứ hai trong nhà.
Nhà tôi vốn chẳng phải là một gia đình giàu có, chỉ là một căn nhà phố nhỏ nhưng bác luôn chăm sóc tỉ mỉ, giữ gìn từng góc nhỏ gọn gàng, ấm cúng. Tôi cảm thấy an tâm vô cùng khi có bác ở bên. Cuối tuần, bác về quê, con gái tôi thường khóc lóc đòi đi theo, nó đã coi bác như bà ngoại ruột của mình từ lúc nào không hay. Tôi cũng thực lòng coi bác như một phần của gia đình.
Năm nay, khi bác xin phép về quê sớm để đón Tết cùng con cháu, tôi đã vui vẻ đồng ý. Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi thưởng bác hai tháng lương tiêu Tết, nhưng bác từ chối. “Cháu cứ giữ lại lo cho con bé. Bác nhận một tháng là nhiều lắm rồi!” – bác nhẹ nhàng nói, tay cứ đẩy phong bì về phía tôi. Tôi xúc động, chẳng biết làm gì ngoài việc ôm chầm lấy bác. Thật hiếm có ai đi làm mà lại từ chối nhận tiền thưởng, tôi càng thêm quý trọng tấm lòng nhân hậu của bác.
Mấy hôm trước, tôi quyết định về quê thăm bác, một phần vì muốn thể hiện sự tri ân, một phần cũng muốn biết về cuộc sống của bác ở quê.
Tôi không thể tin vào mắt mình khi đứng trước căn biệt thự rộng lớn. Nội thất bên trong khiến tôi càng thêm sững sờ – phòng khách rộng rãi, sang trọng với bộ bàn ghế gỗ mun chạm khắc tinh xảo, đèn chùm pha lê lấp lánh, thảm trải sàn êm ái, tất cả đều toát lên vẻ giàu có.
Từ phòng bếp đến phòng ngủ đều được bài trí cẩn thận, tiện nghi chẳng khác gì khách sạn hạng sang. Tôi chợt nhận ra rằng, bấy lâu nay bác chẳng hề cần tiền lương từ công việc giúp việc, bác chỉ muốn tìm niềm vui tuổi già mà thôi.
Qua câu chuyện, tôi mới biết bác sống một mình trong ngôi nhà này. Các con bác đều thành đạt, định cư ở nước ngoài. Sau khi chồng qua đời, bác rơi vào cảm giác cô đơn và trống trải. Lên thành phố giúp cháu gái chăm sóc con nhỏ là cách để bác nguôi ngoai phần nào nỗi buồn. Bác bảo, khi mới đến nhà tôi, bác dự định chỉ ở một thời gian ngắn rồi về quê, nhưng vì thương tôi và con gái nên ở lại lâu hơn. Ngày tháng trôi qua, tình cảm gắn bó ngày càng sâu đậm, bác dần coi con gái tôi như cháu ruột của mình.
Lắng nghe câu chuyện, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có bác ở bên. Bác không làm việc vì tiền, mà vì tình cảm, vì lòng trắc ẩn của một người từng trải. Tôi càng hiểu rằng, trong cuộc sống, có những giá trị vô hình mà tiền bạc không thể nào mua được. Tình cảm, lòng yêu thương, sự gắn kết mới là thứ đáng quý nhất.
Trước khi ra về, bác vẫn nắm tay tôi, cười hiền từ: “Nếu cháu cần, bác vẫn có thể lên giúp cháu, bác không nề hà gì đâu.” Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết ôm bác thật chặt. Dù bác có tiếp tục lên thành phố hay ở lại quê nhà, tôi luôn trân trọng bác như một người thân yêu quý trong gia đình mình.
Bài học tôi nhận ra từ bác là đôi khi, những người giúp đỡ mình một cách chân thành không phải vì họ cần, mà vì họ muốn chia sẻ yêu thương. Cuộc sống đôi khi không chỉ xoay quanh đồng tiền, mà chính những tấm lòng chân thật mới là điều đáng trân trọng nhất.
Tết năm nay, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn nhiều khi có những trải nghiệm ý nghĩa, thật lòng cảm ơn bác!
https://www.webtretho.com/f/tam-su-chuyen-doi/ve-que-bieu-qua-tet-toi-soc-nang-thay-biet-thu-do-so-cua-bac-giup-viec