Cách đây chừng một tháng, vợ chồng tôi tổ chức đám cưới cho con trai. Vì ngõ nhỏ, không có sân rộng nên chúng tôi quyết định dựng rạp ngoài ngõ cho tiện. Khi mang thiệp mời đi từng nhà, tôi cũng đã cẩn thận xin phép, ai nấy đều vui vẻ gật đầu, chẳng ai tỏ vẻ khó chịu.
Lần đầu gả con, lại là người làm ăn có mối quan hệ rộng, chồng tôi muốn làm cho “ra tấm ra món”. Ông ấy thuê hẳn rạp sự kiện lớn, âm thanh ánh sáng chỉnh chu như hội trường. Chưa hết, ông còn cho dựng rạp từ cả tuần trước để tiện đón bạn bè, người quen ghé chúc mừng.
Bố mẹ chồng nghe vậy liền khuyên:
– “Cưới con là chuyện vui, nhưng làm gì cũng nên nghĩ đến hàng xóm. Dựng rạp cả tuần, người ta còn buôn bán, đi lại sao được.”
Nhưng chồng tôi phẩy tay, cười khẩy:
– “Gớm, cả đời mới cưới con một lần. Hàng xóm thì phải thông cảm chứ. Bao năm nay, có việc gì họ chẳng nhờ mình.”
Tôi lúc ấy cũng nghĩ đơn giản, ai dè chính từ cái “rạp cưới hoành tráng” ấy mà tai họa ập đến.
Trong xóm, có nhà đang xây dựng, lại có nhà mở kho hàng phải vận chuyển suốt ngày. Việc chúng tôi chặn ngõ cả tuần chẳng khác nào làm họ “nghẹt thở”…
Suốt một tuần trước ngày cưới, ngõ nhà tôi gần như bị bịt kín. Xe chở vật liệu của nhà bên muốn ra vào cũng phải vòng cả cây số. Mấy hôm đầu, họ còn nói năng nhẹ nhàng, nhưng đến ngày thứ ba thì bắt đầu càm ràm, có người thậm chí còn to tiếng.
Tôi cũng thấy ái ngại, nhưng chồng lại gạt đi:
– “Kệ đi, vài hôm nữa là xong, có mất mát gì đâu. Đừng để ai làm hỏng không khí cưới hỏi.”
Tôi không biết rằng, chính câu nói ấy đã khiến ông ấy phải trả giá.
Đến hôm diễn ra tiệc chính, rạp cưới sáng choang, loa bật nhạc rộn rã, bàn ghế bày la liệt. Tôi và chồng đứng trước cổng, trong lòng háo hức chờ khách. Nhưng 10 phút, 30 phút, rồi 1 tiếng trôi qua — chẳng một ai trong xóm sang dự.
Bên bàn lễ tân, những mâm cỗ còn nguyên, chỉ có họ hàng bên nội, bên ngoại lác đác vài người đến. Không khí vui mừng biến thành ngượng ngập. Chồng tôi lúc đó mặt đỏ bừng, vừa bực vừa xấu hổ, cứ ngó ra ngõ mãi.
Mãi đến khi bác Tư hàng xóm – người sống cách nhà tôi ba nhà – lén kéo tôi ra một góc, mới nói thật:
– “Chú thím đừng giận, chứ dân trong xóm bức xúc lắm. Cả tuần nay, xe không ra vô được, hàng hóa bị ứ, công trình phải dừng. Họp xóm, ai cũng bảo sẽ ‘dạy’ chú thím một bài học. Thành ra… hôm nay chẳng ai qua.”
Tôi chết lặng. Nhìn chồng ngồi giữa rạp cưới lộng lẫy, quanh chỉ toàn ghế trống, tự nhiên thấy nghèn nghẹn. Bao công sức, tiền bạc, sĩ diện đổ xuống chỉ vì một chút kiêu ngạo, thiếu sẻ chia.
Chiều hôm đó, chồng tôi lẳng lặng sai người tháo rạp. Mấy ngày sau, ông tự mang quà sang từng nhà xin lỗi. Cũng may, người quê tình nghĩa, họ không để bụng lâu.
Giờ nghĩ lại, tôi vẫn nhớ mãi bài học hôm ấy — đám cưới càng lớn, nếu thiếu lòng người, thì niềm vui cũng hóa thành trống rỗng.